Thứ Năm, 1 tháng 7, 2010


Ở nơi rất xa với thứ gọi là hiện đại, khung cảnh yên bình tồn tại đã rất lâu.
Chỉ có bước chân mới dẫn ta tới gần nó. Tại đây ta được nhìn ngắm điều gì như lạ lẫm mà lại rất quen.

Tản mạn

Ngồi nơi đây nghe thời gian trôi. Thật chậm nhưng nghiệt ngã. Già đi, nhích gần hơn tới cái chết, sự quên lãng. Mục đích sống chưa bao giờ xác định được chính xác cả. Ám ảnh bởi ước vọng ngày càng lớn. Nhu cầu ngày càng phức tạp. Trách nhiệm ngày càng nhiều dẫn theo bao điều phải nghĩ. Nghĩ xong chuyện này rồi tới chuyện khác. Có nhiều việc lặp lại khiến ta có cảm giác như thời gian chẳng thay đổi gì cả.